CẦU NGUYỆN: CHUYỆN CHÚA CHUYỆN NGƯỜI

Đời sống tôn giáo gắn liền với việc cầu nguyện. Nhưng cầu nguyện là gì? Có phải là cầu khấn thần linh ban lợi lộc cho mình? Lời Chúa hôm nay mở ra cho ta một chân trời khác: Cầu nguyện là sống tương quan với Chúa là Cha và kiên tâm cầu xin cho người khác. Cầu nguyện không phải là trao danh sách nhu cầu của mình cho Chúa, mà là mở lòng mình cho thánh ý Chúa đi vào.

1. CAO SÂU. Chúa Giêsu dạy các môn đệ khi cầu nguyện hãy gọi Chúa là Cha. Đây là lời kinh có tính cách mạng về tương quan giữa con người với Thiên Chúa: không còn là khoảng cách lạnh lùng giữa thụ tạo mọn hèn với thần linh cao xa, mà là tương quan thân tình gần gũi Cha-con. Vì thế, cầu nguyện là bước vào mối thân tình với Chúa là cha để Người dẫn dắt cuộc đời ta. Đó là lý do tại sao lời cầu nguyện đầu tiên Chúa dạy không phải là “xin cho con”, mà là: “Danh Cha cả sáng, Nước Cha trị đến, Ý Cha thể hiện” nơi con và cả vũ trụ này. Cầu nguyện không bắt đầu từ nhu cầu của con người, mà từ vinh quang của Thiên Chúa – đó là chiều kích cao sâu của cầu nguyện.

2. DÀI RỘNG. Qua dụ ngôn người bạn nửa đêm lặn lội đi xin bánh, Chúa Giêsu chỉ rõ chiều kích dài rộng của cầu nguyện: kiên trì cầu nguyện và cầu cho người khác. Bài đọc I cũng kể chuyện Apraham đã cầu cho dân thành Xơ-đôm tội lỗi, chứ không cho mình. Như thế, cầu nguyện là lúc giúp ta thoát khỏi giới hạn ích kỷ của bản thân để mở ra với tha nhân. Cầu nguyện là xin Chúa mở lòng ta hướng tới người khác.

Quả thật, cầu nguyện không phải là cầu xin Chúa làm theo ý mình, nhưng là mở lòng mình vươn cao lên thánh ý Chúa, và mở rộng liên đới với người xung quanh. Cầu nguyện không làm cho Chúa thay đổi, nhưng làm cho lòng ta được biến đổi để giống Chúa hơn. Amen.