Tôi đóng vai Chúa
Nguyễn Trung Tây


Bạn tôi xuất hiện ngay cánh cửa, bạn tôi nói,

“Hôm nay đánh dấu một năm ngày mất của bà tôi. Tôi đã cầu nguyện cho Bà Nội bình phục, nhưng rõ ràng là Chúa đã không chú tâm đến lời kinh của tôi. Tôi gõ, nhưng cửa không mở. Tôi cầu xin một phép lạ, nhưng Bà Nội vẫn qua đời. Tôi đã xin một con cá, nhưng lại nhận được một con rắn. Tôi đã gõ cửa, xin Chúa chữa bệnh cho bà của tôi, nhưng đám tang Bà Nội là điều mà tôi cuối cùng đã nhận được.”

Giọng bạn tôi cuối cùng trở nên cay đắng,

“Tôi đến đây, xin cha một ý lễ cầu nguyện cho linh hồn Maria của Bà Nội, vào ngày giỗ đầu của Bà.”

Đến lượt tôi, trong đầu hiện lên lại hình ảnh đám tang tôi chủ tế năm ngoái. Tôi nhớ ngày hôm đó, một ngày mùa thu, bao nhiêu chiếc lá vàng lìa cành rơi xuống nắp quan tài Cụ Bà như thể trời xanh cũng muốn nói lời vĩnh biệt một người hiền hậu. Thời gian trôi qua thật nhanh. Một năm rồi. Tôi nói ngay lời chia buồn,

“Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra với bà của bạn. Thời gian trôi qua nhanh quá!”

Tôi hít một hơi thật sâu để chuyển sang đề tài tiếp theo,

“Tôi xin lỗi. Bà Nội của bạn bao nhiêu tuổi khi mất?”

“Bà Nội đã 84 tuổi.”

“Bà bị ung thư bao lâu rồi nhỉ?”

“Bà cụ đã chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo trong vòng mười năm.”

“Xin lỗi bạn, bạn biết rồi đấy. Bà Nội bị ung thư, căn bệnh ác tính. Bà qua đời ở cái tuổi 84. Và bạn, bạn tin rằng Thiên Chúa đã không đáp lại lời cầu nguyện của bạn.”

Bạn tôi trợn mắt nhìn tôi,

“Cha, cha đang nói điều gì vậy?”

“Bạn biết tôi đang nói về điều gì mà. Nó giống như tôi hướng về Chúa để cầu xin cho một ngày nắng đẹp, khi Nha Khí tượng địa phương đã thông báo bản tin thời tiết, tuần này tuyết rơi, nguyên cả một tuần.

Lời cầu nguyện đó không phải là một lời cầu nguyện đích thực.

Cung cách cầu nguyện như thế không công bằng với Chúa. Trong trường hợp như vậy, tôi thật ra không cầu nguyện, mà đúng hơn là tôi đòi hỏi, bắt buộc Chúa phải làm điều tôi muốn. Thực ra, tôi đang đóng vai Thượng Đế.

Tôi muốn thay đổi những thứ mà tôi không thể thay đổi được nữa.

Tôi muốn hoa nở trên đồi giữa mùa đông.

Tôi muốn bầu trời xanh ngăn ngắt nguyên cả một năm dài, 365 ngày.

Tôi muốn trở thành triệu phú, trong khi tôi không buồn xắn cao tay áo, tôi không thích vướng bẩn bùn lầy đôi tay của chính mình.

Trong những trường hợp như vậy, tôi đang cầu nguyện với Thiên Chúa, ‘Lạy Chúa! Xin hãy cất chén đắng cho con, nhưng không phải theo ý Chúa, mà là ý của con, ý đó phải được thực hiện."

‘Sự thật là chúng ta phải cầu nguyện có được sức mạnh để làm những gì chúng ta phải làm. Chúng ta phải cầu nguyện để có được lòng can đảm để đối phó với những thử thách trong cuộc sống. Chúng ta phải cầu nguyện để có được sự bền bỉ, để tiếp tục ngay cả khi không có gì sẽ thay đổi’ (Joan Chittister, Hơi Thở Của Linh Hồn, trang 25). Hơn thế nữa, hãy sẵn sàng chấp nhận và ôm vào trong lòng danh từ ‘Không,’ như một câu trả lời từ thiên đường.”

Lời nguyện
: Lạy Ngài, xin cho con thấy!