1. Tại sao người Công Giáo cẩn thận nên xưng tội trước khi lên máy bay? Air India có câu trả lời

Việc Ấn Độ tiết lộ vào hôm Thứ Bẩy, 19 Tháng Bẩy, đoạn ghi âm giọng nói trong buồng lái đã ghi lại cảnh một phi công của Air India chất vấn phi công kia tại sao lại cúp nhiên liệu giữa chừng đã làm tăng thêm sự chú ý vào một khả năng đáng lo ngại: một cơ trưởng dày dạn kinh nghiệm có thể đã cố tình làm hỏng máy bay phản lực của mình—và giết chết gần 250 sinh mạng—làm dấy lên những câu hỏi cấp bách về cách thức ngành hàng không giải quyết vấn đề sức khỏe tâm thần của phi công.

Báo chí Ấn Độ đăng những dòng tít đáng sợ như: “Nếu bạn bước lên một chiếc máy bay do một phi công thất tình lái, thì bạn chết chắc.” hay “Nữ tiếp viên hàng không từ chối tình yêu của phi công đã có vợ, cô ta và 241 người khác bỏ mạng.”

Đầu tháng 6, một chiếc Boeing 787 do hãng hàng không quốc gia Ấn Độ vận hành đã rơi ngay bên ngoài phi trường Ahmedabad, khiến toàn bộ 242 người trên máy bay thiệt mạng, ngoại trừ một người. Đây là thảm họa hàng không thương mại chết chóc nhất trong gần một thập niên. Khi cuộc điều tra tiếp tục, ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy khả năng vụ tai nạn là cố ý, làm dấy lên tranh luận về cách thức sàng lọc, hỗ trợ và theo dõi các vấn đề sức khỏe tâm thần của phi công.

Những chi tiết mới được tờ The Wall Street Journal đưa tin cho thấy hệ thống điều khiển nhiên liệu của máy bay đã bị tắt vài giây sau khi cất cánh. Theo Tổng cục Hàng không Dân dụng Ấn Độ, hai công tắc này được bật cách nhau khoảng một giây. Tờ báo cũng trích dẫn đoạn ghi âm giọng nói trong buồng lái, trong đó một phi công cuống cuồng hỏi phi công cao cấp hơn tại sao động cơ lại bị tắt - một khoảnh khắc đã trở thành trọng tâm của những đồn đoán về hành động cố ý.

Chuyên gia tư vấn hàng không và cựu phi công Boeing Mohan Ranganathan nói với hãng tin NDTV rằng khả năng máy bay tình cơ bị ngắt nhiên liệu là “hoàn toàn” không thể xảy ra.

“Việc này phải được thực hiện thủ công, không thể thực hiện tự động hoặc do mất điện vì bộ điều khiển nhiên liệu khá phức tạp... Bạn phải kéo chúng ra và di chuyển chúng lên hoặc xuống. Vì vậy, việc vô tình dịch chuyển chúng ra khỏi vị trí là điều không thể xảy ra.”

Các nhà điều tra vẫn chưa xác định hành động này là cố ý hay vô tình, và Cục Điều tra Tai nạn Máy bay Ấn Độ kêu gọi không nên đưa ra kết luận vội vàng.

Những trường hợp phi công tự sát như vậy, mặc dù hiếm, đã từng xảy ra trước đây. Năm 2015, cơ phó Andreas Lubitz của Germanwings đã khóa cửa buồng lái và điều khiển chiếc Airbus A320 lao thẳng xuống dãy Alps của Pháp, khiến toàn bộ 150 người trên máy bay thiệt mạng.

Các nhà điều tra Hoa Kỳ kết luận rằng chuyến bay 990 của EgyptAir năm 1999 và chuyến bay 185 của SilkAir năm 1997 cũng là do hành vi cố ý của phi công, mặc dù cả Ai Cập và Indonesia đều bác bỏ kết luận này. Hai vụ tai nạn đó đã khiến tổng cộng 321 người thiệt mạng.

Gần đây hơn, chuyến bay 5735 của China Eastern năm 2022 đã lao xuống từ độ cao 10km trong một vụ tai nạn cố ý khác, theo dữ liệu bị rò rỉ, khiến 132 người thiệt mạng.

Trong khi vẫn chưa có kết luận chính thức về nguyên nhân khiến chuyến bay 370 của Malaysia Airlines mất tích trên Ấn Độ Dương năm 2014 - một trong những bí ẩn lớn nhất của ngành hàng không hiện đại - thì một trong những giả thuyết đáng tin cậy nhất là vụ giết người hàng loạt do cố ý tự sát của Cơ trưởng Zaharie Ahmad Shah.

Theo phân tích của Newsweek về dữ liệu từ Cục Lưu trữ Tai nạn Máy bay Thụy Sĩ, nếu tất cả các sự việc xảy ra trong 30 năm qua được xác nhận là các vụ phi công giết người vì muốn tự sát, thì tổng số người chết sẽ lên tới 1.084, tương đương khoảng 3,5 phần trăm tổng số người tử vong trên toàn thế giới do các vụ tai nạn hàng không thương mại trong cùng kỳ.

Tiến sĩ Robert Bor, nhà tâm lý học lâm sàng tại Trung tâm Tâm lý Hàng không, chia sẻ với Newsweek: “Những sự việc này rất hiếm gặp, nhưng chúng gây ra hậu quả thảm khốc và nhắc nhở chúng ta tại sao sức khỏe tâm thần cần được coi là một thành phần quan trọng của an toàn hàng không”.

Mặc dù tai nạn cố ý chỉ chiếm một phần nhỏ trong các thảm họa hàng không, nhưng hậu quả của chúng lại vô cùng to lớn. Nó tàn phá gia đình, làm lung lay niềm tin của công chúng và phơi bày những điểm mù trong cách ngành hàng không giám sát sức khỏe tâm thần của phi công.

Tiến sĩ Bor cho biết những yêu cầu đối với phi công có thể gây hại nếu không được giải quyết.

“Phi công được kỳ vọng sẽ duy trì sự cảnh giác và bình tĩnh cao độ dưới áp lực”, ông nói. “Nhưng những thách thức của họ không chỉ là kỹ thuật — mà còn là vấn đề cá nhân, tài chính và quan hệ. Những áp lực này tích tụ, và nếu không được kiểm soát, có thể trở nên nguy hiểm.”

Bor nói thêm rằng sự kỳ thị trong cộng đồng phi công vẫn tiếp tục khiến ngay cả những phi công kỳ cựu cũng ngần ngại tìm kiếm sự giúp đỡ. “Giờ đây chúng ta đã hiểu được cái gọi là 'tránh né chăm sóc sức khỏe'“, ông giải thích. “Điều này xảy ra trong những ngành nghề mà việc thừa nhận vấn đề sức khỏe tâm thần có thể gây nguy hiểm cho sinh kế của bạn. Và điều này rất thực tế trong ngành hàng không.”

Tại Ấn Độ, nơi xảy ra vụ tai nạn máy bay Air India, các vấn đề sức khỏe tâm thần thường bị xem là điểm yếu cá nhân hơn là một tình trạng có thể điều trị được. Một nghiên cứu năm 2023 được thực hiện ở miền bắc Ấn Độ cho thấy khoảng cách điều trị bệnh tâm thần lên tới 95%, do nhiều người vẫn ngần ngại tìm kiếm sự chăm sóc tâm thần do sợ hãi, xấu hổ hoặc bị phân biệt đối xử.

Cựu phi công và chuyên gia hàng không Dan Bubb nói thêm rằng sự im lặng về sức khỏe tâm thần thường xuất phát từ nỗi sợ hãi về những rủi ro nghề nghiệp liên quan. “Nếu bạn nói với hãng hàng không hoặc FAA rằng bạn đang gặp khó khăn, bạn có thể bị tước giấy phép hoặc bị cấm bay”, Bubb nói với Newsweek.

Một số cơ quan hàng không tại Hoa Kỳ, Âu Châu và Úc đang mở rộng các chương trình hỗ trợ đồng đẳng để tạo ra những con đường tiếp cận dịch vụ chăm sóc dễ dàng hơn. Tuy nhiên, các chuyên gia cho rằng sự thay đổi có ý nghĩa không chỉ đòi hỏi sự lãnh đạo của cơ quan quản lý mà còn cần sự thay đổi trong văn hóa của ngành hàng không.

Các giải pháp được đề xuất nhằm giúp ngăn ngừa nguy cơ phi công can thiệp và tự sát bao gồm việc giám sát chặt chẽ hơn phi công trong buồng lái. Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia Hoa Kỳ, gọi tắt là NTSB đã thúc đẩy việc lắp đặt camera trong buồng lái từ năm 2000. Tuy nhiên, cuộc tranh luận về việc ghi hình trong buồng lái vẫn đang tiếp diễn, với nhiều phi công phản đối việc này vì quyền riêng tư của họ.

Nguy cơ phi công tự tử đã trở thành yếu tố hàng đầu thúc đẩy việc sử dụng camera như một biện pháp phòng ngừa. Về những đồn đoán xung quanh thảm kịch gần đây của Air India, chủ tịch Hiệp hội Vận tải Hàng không Quốc tế Willie Walsh cho biết: “Dựa trên những gì chúng ta biết hiện nay, rất có thể việc ghi hình video, bên cạnh việc ghi âm giọng nói, sẽ hỗ trợ đáng kể cho các nhà điều tra.”


Source:Newsweek

2. Các giám mục Colombia muốn trở thành “nhà tiên tri của hy vọng” trong bối cảnh chia rẽ và phân cực

Khi kết thúc cuộc họp mùa hè, các giám mục Colombia đã đưa ra tuyên bố bằng tiếng Tây Ban Nha: “Tương lai của các ngươi đầy hy vọng” (Giêrêmia 31:17).

“Chúng tôi tái khẳng định cam kết trở thành những nhà tiên tri, chứng nhân và người phục vụ của hy vọng giữa những thực tế đầy thách thức mà đất nước chúng ta đang trải qua, và chúng tôi kêu gọi thay đổi quan điểm để trân trọng người khác theo phẩm giá bất khả xâm phạm của họ và nhận ra những mầm mống hy vọng hiện diện trong các cộng đồng và tổ chức xã hội đa dạng”, các giám mục viết trong tuyên bố ngày 10 tháng 7.

“Chúng tôi đau buồn trước sự chia rẽ và phân cực dai dẳng ảnh hưởng đến sự chung sống giữa người dân Colombia; trước những chia rẽ chính trị, xã hội và kinh tế ngày càng sâu sắc; và trước những vết thương sâu sắc do bạo lực, tham nhũng, buôn bán ma túy và kinh tế bất hợp pháp gây ra,” các ngài tiếp tục. “Cùng với giáo dân, các cộng đồng tôn giáo và các thừa tác viên được thụ phong, chúng tôi lắng nghe lời kêu gọi của Đức Giáo Hoàng Lêô XIV: hãy trở thành những người thúc đẩy và kiến tạo sự hiệp nhất.”

Các giám mục nói thêm:

Với tư cách là những tiên tri, chúng tôi công bố Chúa Kitô hằng sống, niềm hy vọng của chúng ta, thông qua lời nói và hành động, thúc đẩy không gian gặp gỡ, thúc đẩy phẩm giá và công lý của con người.

Chúng tôi nhắc lại lời kêu gọi tôn trọng đầy đủ Hiến chương Hiến pháp, các thể chế Nhà nước và các thực thể lãnh thổ như những trụ cột của nền dân chủ. Chúng tôi kêu gọi tất cả các nhóm vũ trang ngừng tấn công vào cuộc sống con người và thiên nhiên.

Với tư cách là những người chứng kiến, chúng tôi hiện diện trên khắp đất nước, xây dựng lòng tin bằng những biểu hiện gần gũi cụ thể, nhận thức rằng khi con đường trở nên khó khăn, sự hiện diện của Giáo hội sẽ củng cố tinh thần và thắp lại hy vọng.

Quốc gia Nam Mỹ với 49,6 triệu dân (bản đồ) có 95% theo Kitô giáo (84% theo Công Giáo). Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã có chuyến tông du đến đây vào năm 2017.


Source:Catholic World News

3. Đức Tổng Giám Mục mục Jacques Mourad: Chúa Giêsu muốn Giáo hội của Ngài ở lại Syria

Đức Tổng Giám Mục Jacques Mourad vừa trở về từ Thượng Hội đồng Giám mục của Giáo Hội Công Giáo nghi lễ Syria tại Rôma cách đây vài ngày. Ngài có rất nhiều việc phải làm sau khi trở về Homs. “Những ngày này, tôi đang cử hành lễ Rước lễ lần đầu cho các bé trai và bé gái tại các giáo xứ trong làng. Đây là một niềm vui chạm đến trái tim. Chúng ta tạ ơn Chúa vì tất cả những dấu chỉ hy vọng mà Ngài ban cho chúng ta trong cảnh nghèo khó này”, Đức Cha Maurad nói.

Ngài cân nhắc từng lời khi nói về tình hình hiện tại mà quê hương và người dân đang trải qua. Vị tu sĩ của cộng đồng Deir Mar Musa, người được bổ nhiệm làm Tổng Giám mục Công Giáo Syriac tại Homs, Hama và Nabek, đặc biệt xúc động trước vụ thảm sát các Kitô hữu bị sát hại tại Damascus vào ngày 22 tháng 6 khi họ đang cùng anh chị em mình tham dự Thánh lễ Chúa nhật tại Nhà thờ St. Elias.

Những lời của Đức Giám Mục Jacques, người sinh ra tại Aleppo và gia nhập cộng đồng tu viện do tu sĩ Dòng Tên người Rôma Paolo Dall'Oglio sáng lập, đôi khi rất cảm động khi ngài nói về tình hình hiện tại ở Syria.

Ngài nhắc lại rằng “Syria như một quốc gia đã đến hồi kết thúc ngày hôm nay.” Tuy nhiên, ngài cũng thừa nhận rằng Giáo hội tại Syria vẫn phải tiếp tục con đường và công việc của mình vì lợi ích của tất cả mọi người. Và điều này, ngài nói, chỉ xảy ra “bởi vì đây là ý muốn của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu muốn Giáo hội của Ngài ở lại Syria. Và ý tưởng xua đuổi Kitô hữu khỏi Syria chắc chắn không phải là ý muốn của Chúa.”

Những người cai trị mới ở Damascus đang cố gắng trấn an người dân. Ngay cả sau vụ thảm sát tại Nhà thờ Thánh Elias, các đại diện chính phủ vẫn khẳng định rằng các Kitô hữu là một phần không thể xóa nhòa của người dân Syria. “Và tôi muốn nói rằng,” Đức Tổng Giám Mục Mourad nhấn mạnh, “chính phủ phải chịu trách nhiệm trực tiếp về mọi việc đã xảy ra. Bởi vì mọi chính phủ đều chịu trách nhiệm về an ninh của người dân. Và tôi không chỉ nói về các Kitô hữu. Nhiều người Sunni, nhiều người Alawite cũng đã bị giết, nhiều người đã mất tích. Nếu một nhóm do một tổ chức quốc tế cử đến kiểm tra các nhà tù, họ sẽ tìm thấy nhiều người không liên quan gì đến tội ác của chế độ trước. Tôi nghĩ rằng có thể nói rằng chính phủ này đang đàn áp người dân. Toàn thể người dân.”

Tổng Giám mục Công Giáo Syriac của Homs cũng nhận thấy sự thù địch trong chế độ Syria mới đối với những người đã chịu phép rửa tội: “Mỗi khi tôi nghe nói về việc 'bảo vệ' người Kitô hữu, tôi cảm thấy như chúng tôi đang bị buộc tội, rằng chúng tôi đang bị đe dọa. Những lời này không hề thể hiện lòng nhân từ; chúng chỉ làm chúng tôi thêm gánh nặng. Tôi phải nói rằng chính phủ này đang làm những điều tương tự như chế độ Assad đã làm với người dân. Cả hai chế độ, chế độ Assad và chế độ hiện tại, đều không tôn trọng người dân Syria và lịch sử của họ.”

Đức Tổng Giám Mục có một di sản vĩ đại và sự hiện diện của những người trẻ tuổi. Nhưng các chính phủ gần đây “dường như muốn xóa bỏ, phá hủy nền văn minh này, nền văn minh của dân tộc này. Đây là một tội ác toàn cầu; không chỉ liên quan đến chúng ta.”

UNESCO đã công nhận rất nhiều địa điểm ở Syria là Di sản Thế giới. Nhưng không ai bảo vệ chúng. Và hôm nay, chúng ta phải bảo vệ di sản sống của mình, chứ không chỉ là các di tích.

Đầu tiên là loa phóng thanh, sau đó là khủng bố

Các từ viết tắt của khủng bố thường thay đổi “nhãn hiệu”. Các nguồn tin của chính phủ Syria đã đổ lỗi cho các chiến binh Nhà nước Hồi giáo, gọi tắt là IS chưa rõ danh tính về vụ tấn công vào nhà thờ ở Damascus. Tuy nhiên, vụ thảm sát các Kitô hữu được nhận trách nhiệm bởi một nhóm thánh chiến mới thành lập, Saraya Ansar al-Sunna, có thể do những người đào tẩu khỏi Tahrir al-Sham tạo ra.

Các tín hữu Chính Thống Giáo tại Nhà thờ Thánh Elias ở Damascus—như nhiều nguồn tin và nhân chứng tại hiện trường đã xác nhận—đã bị thảm sát “như một hình phạt” sau khi một số người trong số họ xung đột với các chiến binh Hồi giáo cực đoan, những kẻ liên tục lái xe đến nhà thờ, dùng loa phóng thanh gắn trên xe, gào thét những câu kinh Koran với âm lượng lớn để kêu gọi cải đạo sang Hồi giáo. Đức Tổng Giám Mục Jacques xác nhận, điều tương tự cũng đang xảy ra ở Homs và trên khắp Syria: “Họ lái xe an ninh đến và dùng loa phóng thanh kêu gọi người theo Kitô giáo cải đạo. Nhưng khi chúng tôi chất vấn nhân viên an ninh về hành vi này, họ trả lời rằng đây là những sáng kiến cá nhân. Người dân không còn tin tưởng vào chính phủ này nữa.”

Trong khi đó, những người nắm quyền ở Syria vẫn tiếp tục tìm kiếm sự chấp thuận từ các thế lực bên ngoài. Các quan chức chính phủ đã tuyên bố rằng họ sẵn sàng đàm phán lại lệnh ngừng bắn năm 1974 với Israel.

Đức Tổng Giám Mục Mourad thừa nhận: “Tôi không phải là chính trị gia. Và tôi thấy rằng hầu hết người dân Syria đều mong muốn hòa bình. Họ cũng muốn một hiệp định hòa bình với Israel, cho tất cả các nước Trung Đông. Sau ngần ấy năm, mọi người đều thực sự mệt mỏi với cuộc chiến này và việc coi người Do Thái là đối phương. Nhưng nếu chúng ta ký một hiệp định với Israel ngay bây giờ, điều đó chỉ xảy ra vì Syria đang yếu đi. Và một thỏa thuận như vậy, vào thời điểm như thế này, sẽ chỉ là một hành động sỉ nhục người dân nữa.” “Vì vậy, trước khi tổng thống ký một thỏa thuận như vậy,” Đức Tổng Giám Mục tiếp tục, “ít nhất ông ấy nên nói rõ ràng và dứt khoát với người dân và giải thích cho họ biết thỏa thuận đó có nghĩa là gì và nó bao hàm những gì. Các điều kiện dành cho Israel và người Syria là gì.”

Tổng Giám mục Công Giáo Syriac của Homs nói tiếp “Quân đội Israel đã xâm lược nhiều vùng lãnh thổ của Syria kể từ khi chế độ Assad sụp đổ. Điều này có nghĩa là chúng ta có thể phải quên Cao nguyên Golan mãi mãi. Và điều này có nghĩa là người dân Syria, đặc biệt là ở Damascus, sẽ luôn bị đe dọa bởi mối lo khát nước, bởi vì nước ở Damascus đến từ Cao nguyên Golan. Và nếu chúng ta vẫn phụ thuộc vào Israel về nước, chúng ta có thể hình dung ra những điều khác nữa...”

Hôm nay, Đức Tổng Giám Mục nói thêm, ám chỉ đến tình hình bi thảm ở Syria: “Syria như một quốc gia đang ở hồi kết. Chúng ta liên tục nhắc đi nhắc lại rằng đây là quốc gia đầu tiên trên thế giới, rằng Damascus và Aleppo là những thành phố cổ nhất trên thế giới, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì ngày nay. Nó đã ở hồi kết; hầu hết mọi người sống dưới mức nghèo khổ; chúng ta bị thảm sát và sỉ nhục, và chúng ta mệt mỏi. Chúng ta không có sức mạnh để tự mình lấy lại phẩm giá của mình. Nếu không có sự ủng hộ chính trị chân thành dành cho người dân chứ không phải cho chính phủ, thì chúng ta đang ở hồi kết.” Và: “Không ai nên lên án người dân Syria vì đã di cư và tìm kiếm vận may bên ngoài Syria. Không ai có quyền phán xét.” Và điều này diễn ra trong bối cảnh toàn bộ nền kinh tế, hệ thống giáo dục và thậm chí cả hệ thống chăm sóc sức khỏe đều đang bên bờ vực thẳm.

Liệu có thể tìm ra hướng đi nào khi chân trời quá đen tối và dường như không có chút hy vọng nào? Đức Tổng Giám Mục đã chọn những lời lẽ đầy thách thức để phác họa tình hình và sứ mệnh của các Giáo hội Syria và Kitô hữu ngày nay.

Ngài nói: “Theo tôi, Giáo hội là điểm tựa duy nhất cho hy vọng của toàn thể người dân Syria. Cho tất cả mọi người, không chỉ riêng người Kitô hữu. Bởi vì chúng tôi đang làm mọi thứ có thể để hỗ trợ người dân.”

Sau khi Assad sụp đổ, nhiều cộng đồng và giáo xứ của chúng tôi rơi vào khủng hoảng và sợ hãi. Một sự tuyệt vọng khủng khiếp. Tôi cũng đã đến thăm các giáo xứ, ở mỗi làng, để khích lệ các Kitô hữu và nói về tương lai. Tạ ơn Chúa, tôi cảm thấy được Chúa đồng hành mỗi lần, trong những lời tôi nói với mọi người. Và vì vậy, trong hoàn cảnh này, chúng tôi đang bận rộn tổ chức các buổi họp thường xuyên cho giới trẻ, cho trẻ em, cho các nhóm tham gia vào Giáo hội theo nhiều cách khác nhau.

Ngay cả trong một tình huống bi thảm về nhiều mặt, đời sống bình thường của các cộng đồng giáo hội vẫn tiếp diễn. Và chính các giáo xứ, trong bối cảnh giằng xé và đau thương, đang cố gắng thúc đẩy đối thoại vì sự chung sống hòa bình của tất cả các nhóm và thành phần.

“ Ở Aleppo và cả ở Damascus, họ thực sự cam kết. Các giám mục cũng đã tạo điều kiện cho giáo dân suy ngẫm và chủ động”, Đức Tổng Giám Mục nói. “Tại Homs, chúng tôi đang cố gắng tổ chức các cuộc họp với tất cả các cộng đồng khác: Alawite, Ismaili, Sunni, và Kitô giáo”, ngài nói thêm. “Những người chúng tôi gặp đều quan tâm đến các chính sách của chính phủ, ngay cả người Hồi giáo. Chúng tôi đoàn kết vì tất cả chúng ta đều cùng chung một con thuyền, như Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã nhiều lần nói.”

Chính Đức Giáo Hoàng Lêô đã mời các giám mục Công Giáo Syria đến Rôma để tham dự Thượng Hội đồng Thường kỳ tại Thành phố Vĩnh cửu, diễn ra từ ngày 3 đến ngày 6 tháng 7. “Đây là một cơ hội tuyệt vời để gặp gỡ, tìm hiểu và nhận được phép lành của ngài.” “Tôi đã theo dõi rất kỹ các bài phát biểu của ngài về các Giáo hội Đông phương và Kitô giáo Đông phương. Tôi đã nhân dịp này để cảm ơn ngài và xin ngài khuyến khích toàn thể Giáo Hội Công Giáo chủ động hỗ trợ người dân Syria, đặc biệt là những nhu cầu cơ bản của họ.”

Đức Cha Jacques Mourad nhấn mạnh, “Đối với tôi, điều quan trọng là Giáo hội phải nỗ lực hết sức để tái thiết trường học và toàn bộ hệ thống giáo dục ở Syria.” Chúng ta đã có trường học ở Aleppo và Damascus, nhưng vẫn chưa đủ. Ở Homs thì chẳng có gì cả. Chúng ta phải nỗ lực vì điều này, bởi vì nó cũng có thể giúp hạn chế làn sóng di cư của người Kitô hữu. Tất cả các bậc cha mẹ đều nghĩ đến tương lai của con cái mình. Và nếu họ không thể bảo đảm cho chúng trường học, nơi các em có thể học tập và bệnh viện hoạt động, thì lựa chọn duy nhất của chúng là rời đi.”

“Chúng ta cần tất cả mọi thứ. Chúng ta cũng phải khôi phục các trung tâm mục vụ và văn hóa có thể đồng hành cùng sự phát triển nhân bản và văn hóa của giới trẻ. Và cả những ngôi nhà cho những người trẻ muốn kết hôn. Bằng cách này, chúng ta có thể khuyến khích tất cả những người trẻ ở lại đất nước và không rời đi”, Đức Tổng Giám Mục nhấn mạnh. Nguồn lực còn thiếu, nhưng chân trời thì rõ ràng: “Và đây là cách chúng ta có thể tiến bước trên con đường của Giáo hội tại Syria. Bởi vì đó chắc chắn là ý muốn của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu muốn Giáo hội của Người ở lại Syria. Ý tưởng làm Syria mất hết Kitô hữu chắc chắn không phải là ý muốn của Chúa”, ngài khẳng định. “Và chúng ta, những môn đệ của Chúa Kitô và những người mang trách nhiệm nhân danh Người, trước hết và trên hết, có bổn phận bảo vệ các tín hữu của mình và làm mọi cách có thể để bảo đảm tương lai của Giáo hội tại Syria”, ngài kết luận.


Source:Fides

4. Cờ bạc trực tuyến là một “cuộc khủng hoảng sức khỏe cộng đồng phá hủy xã hội”: Các giám mục kêu gọi tuyên bố cờ bạc trực tuyến là bất hợp pháp

Tại các trung tâm điều trị nghiện cờ bạc do Caritas, các tổ chức Công Giáo và cộng đồng điều hành ở Phi Luật Tân, số ca nghiện cờ bạc trực tuyến đang gia tăng, một xu hướng được thúc đẩy bởi sự bùng nổ của các ứng dụng cá cược trên điện thoại di động và thiết bị di động. Giáo hội Phi Luật Tân đã mô tả đây là “một cuộc khủng hoảng ngày càng trầm trọng trong nước” và đang gióng lên hồi chuông cảnh báo về một tai họa xã hội và văn hóa đang hủy hoại cuộc sống của những người trẻ tuổi và cả gia đình.

Tập đoàn Giải trí và Trò chơi Phi Luật Tân, gọi tắt là Pagcor, là đơn vị được cấp quyền công khai điều hành hoạt động cờ bạc tại Phi Luật Tân, đã công bố rằng họ đã ghi nhận lợi nhuận ròng là 84,97 tỷ peso vào năm 2024. Khoảng một nửa số tiền này đến từ “hiệu suất đáng chú ý” của trò chơi điện tử và bingo điện tử.

Một khảo sát của Capstone-Intel năm 2023 cho thấy tỷ lệ tham gia cờ bạc trực tuyến ở Phi Luật Tân rất cao trong cả giới trẻ và trung niên. Theo khảo sát, 66% thanh niên Phi Luật Tân từ 18 đến 24 tuổi đánh bạc trực tuyến, và 57% số người được hỏi từ 41 đến 55 tuổi cho biết họ thường xuyên đánh bạc trực tuyến, trung bình từ hai đến ba lần mỗi tuần. Bảy trong số 10 người được hỏi cho biết họ chi khoảng 1.000 peso mỗi tuần (tương đương gấp đôi lương một ngày của người lao động) cho cá cược trực tuyến, trong khi khoảng 20% đặt cược lên đến 3.000 peso.

Trong khi đó, trước “dữ liệu đáng báo động”, hai thành viên Nghị viện Âu Châu đã đệ trình một kiến nghị kêu gọi điều tra hoạt động cờ bạc trực tuyến, đặc biệt là đối với các nhà điều hành bất hợp pháp. Các nhà lập pháp đã trình nghị quyết lên Nghị viện vào ngày 9 tháng 7, kêu gọi điều tra các hậu quả xã hội của hiện tượng này, từ tổn thất tài chính và các vấn đề sức khỏe tâm thần đến việc tiếp xúc với các mạng lưới tội phạm thường do các nhà điều hành cờ bạc nước ngoài bất hợp pháp điều hành, tạo điều kiện cho các tội phạm như rửa tiền.

Cờ bạc trực tuyến phổ biến trong cả các gia cư giàu có lẫn những người có thu nhập thấp, thậm chí cả những người thất nghiệp. “Các nhóm thu nhập thấp bị ảnh hưởng đặc biệt nặng nề, và có nguy cơ dẫn đến nghèo đói. Trong khi đó, cờ bạc trực tuyến gây ra những tác động xã hội nghiêm trọng, bao gồm suy giảm sức khỏe tâm thần, xung đột gia đình và các vụ tự tử”, các nhà lập pháp cho biết. “Người dùng thường dùng đến các khoản vay và ví điện tử để tài trợ cho cờ bạc, điều này góp phần làm trầm trọng thêm các chu kỳ nợ nần và gia tăng xung đột gia đình”, nghị quyết nêu rõ.

Các giám mục Phi Luật Tân gần đây cũng đã đề cập đến vấn đề này trong một thông điệp kết thúc hội nghị toàn thể. Các ngài than thở về hiện tượng này và bày tỏ mối quan ngại về “cuộc khủng hoảng đạo đức và xã hội do cờ bạc trực tuyến gây ra”. Các ngài gọi đây là “một loại dịch bệnh hoặc vi-rút mới hủy hoại cá nhân, gia đình và xã hội” và gây ra một chứng nghiện lan truyền “âm thầm, giống như chế độ nô lệ lan rộng”. “Chúng ta không nhận ra điều đó, nhưng nó đang lan tràn: nhiều người, kể cả những người trẻ tuổi, đang nghiện cờ bạc trực tuyến”, các giám mục nói trong thông điệp.

“Rõ ràng,” các giám mục nói tiếp, “rằng cờ bạc trực tuyến không còn là một thú vui đơn thuần nữa. Nó là một vấn đề đạo đức sâu sắc và lan rộng ẩn giấu dưới vỏ bọc giải trí và công nghệ.” Nó “hoàn toàn không vô hại, nhưng lại cố tình hấp dẫn, đặc biệt là đối với giới trẻ và người dân thường. Truy cập trực tuyến dễ dàng, thắng nhanh, và thua cũng nhanh không kém.” Tuy nhiên, điều mà người dùng không biết là “hệ thống này được thiết kế để lôi kéo mọi người vào mạng lưới nghiện cờ bạc.”

Cờ bạc không phải là điều gì mới mẻ ở Phi Luật Tân, và luôn có những hình thức cá cược hợp pháp và bất hợp pháp. Tuy nhiên, nhờ công nghệ số, hiện tượng này đã thay đổi diện mạo: nhờ điện thoại thông minh, cờ bạc đã trở nên dễ tiếp cận với tất cả mọi người 24/7. Chỉ cần một cú nhấp chuột vào bất kỳ tài khoản trực tuyến hoặc ví điện tử nào cũng đủ để mất hết số tiền đã nạp trong chớp mắt.

“Trong cờ bạc,” các giám mục nói, “lương tâm dường như đang dần bị đánh mất. Chúng ta bị điều kiện hóa để nghĩ rằng đó chỉ là một hình thức giải trí hay thú vui thông thường, hoặc không có gì sai trái.” Tuy nhiên, Sách Giáo lý của Giáo Hội Công Giáo đã nói rõ về vấn đề này: “... Cờ bạc trở nên không thể chấp nhận được về mặt đạo đức khi nó tước đoạt của một người những gì cần thiết để đáp ứng nhu cầu của bản thân và của người khác” (Sách Giáo lý của Giáo Hội Công Giáo, số 2413).

Các giám mục cũng than thở về sự im lặng của giới truyền thông, chính phủ và cộng đồng doanh nghiệp: “Phải chăng vì nhiều người trong số họ hưởng lợi từ việc này?”, họ đặt câu hỏi. Các doanh nhân trong lĩnh vực truyền thông đã thiết lập các nền tảng trò chơi trực tuyến với doanh thu vượt quá 154 tỷ peso chỉ riêng trong năm 2024, tăng gần 165% so với năm trước.

Giáo hội quan tâm đến những người đã rơi vào lưới cờ bạc và “sống trong sự xấu hổ, sợ hãi và tuyệt vọng”. Nhiều người tìm đến các tổ chức nhà thờ để được giúp đỡ, họ nói rằng: “Lương của tôi lúc nào cũng cạn kiệt...” “Tôi lại nói dối gia đình mình...” “Gia đình chúng tôi tan nát vì cờ bạc...” “Tôi không biết làm sao để dừng lại...”

Các giám mục lưu ý: “Nó không còn là vấn đề của cá nhân nữa. Nó là một cuộc khủng hoảng sức khỏe cộng đồng trong xã hội ta, giống như ma túy, rượu bia và các loại nghiện ngập khác.” Nó không chỉ hủy hoại cá nhân mà còn cả gia đình họ.”

Trước hiện tượng này, “chúng ta không thể im lặng, vì nạn cờ bạc và nghiện ngập đang lan tràn trong nhiều người giống như một bệnh dịch chết người hoặc một đại dịch hủy hoại cuộc sống của cá nhân, gia đình và toàn xã hội”.

Các giám mục đặt câu hỏi: “Tương lai của đất nước sẽ ra sao nếu giới trẻ dễ dàng bị thu hút bởi cờ bạc trực tuyến vì hầu như không có bất kỳ hạn chế nào? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta nói rằng giới trẻ cần một nền giáo dục tốt và công dân có việc làm, nhưng cờ bạc lại tràn lan?”

Lập trường của Giáo hội rất rõ ràng: “Lợi dụng điểm yếu của người khác chỉ để kiếm tiền là một tội lỗi. Sự lan tràn của cờ bạc, đặc biệt là trong giới trẻ và người nghèo, là một vụ bê bối lớn. Là một xã hội - chính phủ, doanh nghiệp, trường học và nhà thờ - chúng ta không được mù quáng, điếc lác và câm lặng trước những tác hại mà nó gây ra.”

Do đó, Hội đồng Giám mục kêu gọi các tổ chức “tuyên bố mọi hình thức cờ bạc trực tuyến là bất hợp pháp và thừa nhận rằng nghiện cờ bạc là một vấn đề sức khỏe cộng đồng cần được giải quyết bằng giáo dục, luật pháp và phương pháp điều trị phù hợp”. Ngoài ra, chính phủ được khuyến khích đưa ra các biện pháp kiểm soát thích hợp đối với các hệ thống thanh toán trực tuyến “để chúng không trở thành nơi dễ dàng truy cập vào các trang web cờ bạc trực tuyến, nhằm bảo vệ những người trẻ tuổi của chúng ta”.

Các giáo xứ và tất cả các cộng đồng Công Giáo được kêu gọi “giúp đỡ các cá nhân và gia đình bị ảnh hưởng bởi cờ bạc và không giữ im lặng hoặc thụ động”.

“Chúng tôi mời gọi mọi người có lương tâm hãy nghĩ đến lợi ích của quốc gia, xã hội, giới trẻ và tâm hồn họ. Giáo hội không phản đối bất kỳ hình thức giải trí hay hoạt động giải trí nào. Nhưng khi lạc thú trở thành nô lệ và giải trí trở thành nguyên nhân hủy hoại sự sống, chúng ta phải lên tiếng và cảnh báo,” các giám mục nói.

Thông điệp của các giám mục kết luận: “Chúng tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng chúng ta có thể thoát khỏi cảnh nô lệ bằng công việc cao quý, bằng cách tiếp tục bước đi trên con đường chân lý, lòng nhân hậu, công lý, và trên hết là ân sủng của Thiên Chúa. Chúa Giêsu đến không phải để phán xét, nhưng để cứu độ.”


Source:Fides